
Ngày hôm đó trời thật đẹp !!! ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá lóng lánh rồi hẹn nhau hạ cánh vào ly cafe, vài cơn gió nhẹ thi thoảng ùa vào cổ tay áo cộc đánh tan mùi cánh cháy, thực sảng khoái quá đi à… Mà đéo phải, chẳng có thời tiết cặc nào quyết định được tâm trạng đâu các anh công nhận em không? Vào thời điểm này thì siêu bão chanchu có đánh thẳng vào chân bàn thì đm em vẫn cứ là trên mây hehe. Phì phèo điếu Ba số ngoại như ông kễnh con ở cafe Thọ, em nóng ruột vãi cứt đợi đến 5h gặp ở gốc cây xà cừ hồ Hale lấy tiền theo lịch hẹn của người anh mảnh tối. Bao thuốc vừa mua lúc trưa 35 cành nhoáng cái đã hết nửa, mà kệ mẹ, mình thiếu ăn thiếu mặc chứ thiều cặc gì tiền đâu, hê hê. Nhắc đến thuốc lá lại phải kể chuyện ngoài lề tý, em vập vào thuốc lá từ hồi lớp 11. Thất tình các anh ạ. Hồi đó em có thích 1 con bé trong lớp, trông xinh xắn trắng trẻo ngon đòn lắm. Mà đã thích là mình phải xích ngay các anh công nhận em ko? em lên kế hoạch sẽ tỏ tình với nó bằng 1 món quá siêu đáng yêu là 1 đôi găng tay cao su hàn quốc và 1 bó hoa cúc trắng 3 bông không quên cài vào 1 phong thư hồng kín mít những lời có cánh. Thời điểm đó trời đông rét vl lắm luôn ý ạ, thế nên em tự tin món quà của em quả thực quá bá. Chiều hôm đó, hồi hộp chờ đợi tiếng trống trường vang lên kết thúc ngày học buồn tẻ, em bắt sống con bé ngay cửa nhà vệ sinh nữ, ốp thẳng quà vào mặt trước sự ngỡ ngàng và nể phục của 1 huyện các bạn đồng học rồi cong dái chạy trốn để che dấu sự ngượng ngùng. Về đến nhà hồi hộp y như cái hôm lấy mạng bóng, trông ngóng kết quả từ nó mà em chẳng còn thiết cơm nước gì. Thế đéo nào đúng sau giờ lô 7h30 em nó gửi vào yahoo cho em 1 cái sớ dài vkl. Kết cục thì chắc các anh đều đã đoán ra, nhưng em vẫn phải chích nguyên ra để đón nhận sự đồng cảm. Nó viết: “cám ơn Rảnh về món quà thật ciu và ý nghĩa, món quà đó phần nào giúp tớ băng qua được mua đông băng giá này, tớ sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận đến khi bốc mả vì nó minh chứng cho tình bạn trong sáng của chúng mình” Đọc đến đây là đm em đã thấy đéo ổn rồi, mình tỏ tình chất thế mà nó lại nhắc tình bạn cc gì ở đây nhỉ??? Khó hiểu vl. Thôi kệ mẹ, em lại cắn răng đọc tiếp. “cám ơn tình cảm của Rảnh dành cho tớ, tình cảm đó tớ sẽ khắc cốt ghi tâm đến khi mồ yên mả đẹp… Thế nhưng tớ không thế đáp trả lại tình cảm đó theo chiều hướng mà Rảnh mong muốn được, xin lỗi Rảnh nhiều! Rảnh ạ, việc của mình bây giờ là học, đó là con đường ngắn nhất để dẫn đến Thành Công chứ ko phải Đê La Thành như người ta vẫn thường nói đâu. Việc học tập là công việc mà tớ đặt lên trên hết ở thời điểm này, và dưới nó thì cũng đéo có slot nào cho tình yêu cả, Rảnh thông cảm cho tớ nha ………….. sfwssfvx$##^shfvf%*loneaph’” Địt mẹ đọc đến đây thì mắt em nhòe mẹ nó đi luôn, buồn tủi vl các anh ạ hu hu, em cũng đéo buồn đọc thêm 1 từ nào nữa cảm, trong lòng dâng lên 1 nỗi buồn thảm, suy sụp vô cùng. Em u mê trong cơn thất tình mất 1 tuần thì nỗi buồn nó cũng nguôi ngoai. Đúng là buồn gì rồi cũng sẽ qua, chỉ có buồn ỉa là đeo tha cái ngày nào. Nhg trong 1 tuần đó em đã tìm đc tình yêu mới của đời mình, đó chính là thuốc lá. Dít hơi thuốc vào, phả ra buồn phiền, hít sâu thêm nữa, nhả ra hết sự cô đơn. Điếu thuốc cũng chính là chiến hữu kề vai sát cánh, bên em trong nhg lần banh bóng đưa em ra đảo xa… Đúng cái ngày em quyết tâm hết buồn thì con bé em thích có người yêu. Đcm cuộc đời :))) Anh zai người yêu nó chạy con “thuốc đánh răng” mới cóng biển tứ 9 màu xanh lá mạ các anh ạ, nể thật. Thời điểm đó em vẫn ngày ngày đạp con cào cào 1 gióng tụt mẹ cả dom đi học cũng như đi chơi. Haizzz Nghĩ lại những lời nó nói, em lại thấy buồn cười vl. Vâng, bạn phải học, có mà học nút lưỡi, học cưỡi ngựa ý. Con cặc…. dmm. Thôi về lại chuyện cũ, mãi cũng đến giờ hoàng đạo, em thanh toán tiền nước ko quên bo cho em thu ngân 9 nghìn lẻ rồi phi như bão đến điểm hẹn. Người anh đã ngồi sẵn ở gốc cây, trông mặt anh buồn xa xăm lắm. Em phấn khởi lao đến với 1 nụ cười chói lọi và chào anh. Ngước nhìn em anh vẫn không biểu cảm khá khẩm gì hơn, múc ví đưa em tiền. Xong anh nói: “đô xuống 50 em nhé, đầu trên vừa chỉnh lại rồi” em ok ngay, nhận tiền ko quên hẹn anh cuối tuần đổ xăng. Đm mãi đến sau này em mới hiểu ra vì sao anh buồn thế. Hoá ra anh cài em đến 50 giá mà hôm đầu đã thua sấp ml rồi nên anh dí b thầu nữa :)))) thôi kệ con mẹ anh, anh ngu, anh ăn l…
Ngày thứ 2 cầm mạng bóng trong tay, tất cả mọi thao tác em đã thành thục, sử dụng nhuần nhuyễn như thể 1 nhạc sỹ piano tài ba với cây dương cầm của mình vậy. Thế nhưng bác học cũng không ngừng học, em vẫn upgrade bản thân liên tục bằng cách nghiên cứu báo giấy báo mạng, luyện khả năng soi kèo, đọc trận đấu mặc dù đéo cần xem 2 đội đá đấm với nhau thế nào. Những ngày tiếp theo em đánh trận được trận thua, thực sự không thế nhớ nổi em nện cái gì để mà kể chi tiết cho các anh, nhưng túc tắc em cũng được ra chút chút. Toàn bộ chỗ tiền ăn bóng em nướng vào rượu chè bù khú với các chiến hữu, đôi khi mua dăm ba cái áo cái quần trông cho bản thân có hồn tý, không chúng nó đéo biết mình là người có tiền. Cuối tuần đó nhà có việc về quê, em được gặp lại thằng em con ông chú ruột thân nhau từ thủa cởi chuồng tắm mưa, do suốt thời gian ôn thi vào đại học, em bị cấm cung cày ngày cày đêm nên anh em không được gặp nhau tý nào. o Lại nói qua chút về thằng em tên Duẩn, Duẩn hơn em 2 tuổi, học hành cũng giỏi giang vl, từ bé đến lớn nó luôn là tấm gương ông bà già em mang ra bắt em soi vào. Năm đó nó học năm thứ 2 trường ngoại thương, trông cu cậu đẹp zai bảnh bao áo quần là lượt mà em có tý ghen tỵ. Anh em gặp nhau thì vui lắm, cứ dính lấy nhau chém gió phần phật, kể chuyện học hành, yêu đương trai gái các thứ các thứ… Cơ mà lạ thật, không biết thằng này dấu em cái gì, thỉnh thoảng cứ tý toáy con điện thoại, đăm chiêu nhìn màn hình rồi lúc thì tươi tỉnh, lúc thì buồn bã làm đầu óc em nảy số sinh nghi ngờ. Xét thấy những biểu hiện có nhiều nét tương đồng với bản thân, em liền gạ hỏi đòn vọt thằng bé mấy câu. – đ’ biết tối qua chelsea được hay thua em nhể, đi nhậu quên mẹ mất không xem??? – úi, chelsea hôm qua sấp ml anh ạ, đm ép vl ra mà đéo ăn được, toàn cột với xà, bị “dưới” đớp ngược 1 quả luôn )) Dm con lợn này nó lại dùng từ “dưới”, đéo phải dân cá độ đ’ ai lại dùng từ lóng đấy. Em cười xuề xoà, giọng lại đon đả: – may vl thế, hôm qua anh định gọi thằng bạn đánh chelsea mấy trăm, kết quá, tý thì ăn l` em nhể :))))) – chứ sao nữa anh ơi, đm chelsea chấp hoà, đéo xem em đã ngửi thấy mùi rồi, đã thế tiền ăn lại cao, em tỉnh vl không đêm qua banh xác!!! Á đm thg lợn, hiện nguyên hình rồi nhé haha, trông sáng sủa đạo mạo vl hoá ra cũng sinh hoạt trong mảng này à. Đm bắt đc thóp nó, em hỏi tới tấp các thứ, cuối cùng cu cậu cũng khai ra lấy mạng bóng về chơi, Đánh dòng cả năm nay rồi chứ đ’ phải mới… Đúng là đ’ có con yêu quái nào loạt qua được kính chiếu yêu của em haha… Phát hiện đồng minh, anh em nhìn nhau âu yếm lắm, thế là từ này có chiến hữu rồi, đéo phải lủi thủi, giật mình, 1 mình 1 màn hình nữa :)))) Từ ngày hôm đó, thỉnh thoảng em lại xin qua nhà nó ngủ với lý do anh em giúp nhau học hành, thể dục thể thao. Ông bà già em nom vui lắm, thấy con zai mình được ăn ỉa cùng gương sáng, ánh mắt nhìn em luôn ngập tràn trìu mến yêu thương, còn cho em tiền đổ xăng vì phi lên nhà nó hơi xa. Tất nhiên là em ko lấy rồi, mình thiếu đ’ gì tiền đâu, các anh nhể!!! Ngày đầu tiên ăn nằm với nhau, em với cu Duẩn thằng ôm máy tính, thằng ấp điện thoại, cắm mặt vào chinh chiến loạt bóng hiệu các giải Anh, Ý, Đức và Tây Ban Nha cuối tuần. Có anh có em như hổ mọc thêm cánh, cảm giác tự tin lại ùa về trong em. Tâm trạng tốt, làm cái đéo gì cũng tốt, em phệt đâu ăn đấy luôn các anh ạ. Trận ngoại hạng Hiệp 1 nổ 4 trái, hiệp 2 đánh mỗi anh em 1 quả xỉu, nó ị thẳng cánh luôn. Bay sang giải Tây Ban Nha, bọn em nằm dưới được chấp hòa và bị đâm sớm 1 quả đến tận gần cuối hiệp 2, tưởng thua mười mươi rồi thì phút 89, thằng hậu vệ để bóng chạm tay, vị vua áo đen không ngần ngại chỉ tay vào chấm phạt đền. Dĩ nhiên là quả penalty ấy tiền đạo đội em đánh sút rách bém thằng cửa trên và tiền lại ào ào chảy vào túi. cảm giác tiền về phút cuối quả thực vl phê các anh công nhận em không???? Vào lúc đó em thầm nghĩ cám ơn thượng đế đã an bài đưa 2 anh em đến với cá độ. Bọn em như bù trừ cho nhau, hộ trợ nhau trong mọi nhận định và phán đoán, giúp nhau nâng cao thế mạnh, triệt tiêu điểm yếu, đúng 1 cặp trời sinh “một tinh khôn láu lỉnh, 1 lạnh lùng quyết đoán”. Mỗi người 1 mạng bóng trong tay chẳng khác gì cầm “đồ long đao” và “ỷ thiên kiếm” khuynh đảo cộng đồng cá độ toàn thế giới. Nhưng cuộc sống đ’ giống cuộc đời các anh ạ, đi hết đoạn đường hoa kiểu l` gì cũng phải tắt qua đoạn đường đất, cái ngày mà con thuyền chở 2 anh em gặp phải giông bão cũng đã đến. Buổi tối không bình yên đó diễn ra loạt trận vòng bảng champion league với cực nhiều cặp đấu hấp dẫn, nhiều ông lớn đồng loạt ra trận như AC, Real, Arsenal, bayer … Việc em có mặt ở nhà Duẩn để kề vai sát cánh trước loạt trận này là điều không thể khác được. Đúng 20h, em có mặt với 1 túi đầy ắp bim bim, khoai tây chiên, nước ngọt và 2 xuất phở xào ròn nóng hổi mua ở Bát Đàn. Ăn vội ăn vàng, hai anh em bắt đầu lao vào nghiên cứu sách báo và các diễn đàn lớn nhỏ, đánh giá đội hình ra quân dự kiến, những siêu sao có hoặc không thể tham giam thi đấu và những biến động dù là nhỏ nhất về nội bộ các câu lạc bộ trong và ngoài sân cỏ. Loạt bóng cỏ vụt qua không có gì đáng nói, em chỉ vã vài mã 5 lít cho đỡ nghiền, còn toàn tâm toàn lực em và Duẩn đã dồn hết vào loạt Champion league rạng sáng với quyết tâm chiến thắng và ngọn lửa tự tin hừng hực cháy trong lòng. …..
Ký ức lại tua về cái đêm định mệnh ấy. 12h đêm, chuông đồng hồ điểm từng tiếng rành mạch và xoáy sâu vào óc, vậy là đã bước sang 1 ngày mới. Từ ngày kề vai sát cánh với Duẩn, em đã quen với tiếng chuông quả lắc con đồng hồ tủ nhà nó. Ban đầu nghe rất khó chịu, mà sau quen dần lại thấy rất thú, bảo sao ông chú mua gần 50 trệ cứ nhẹ tênh. Dm tiền đấy mà đưa cho em đánh bóng thì giờ có khi em đúc cho cả chuông đồng, xong thuê người cứ 1 tiếng lại gõ 1 hồi chát chúa, chất gấp tỷ lần ý chứ Lúc này em cũng đã chốt xong tất cả những kèo định nện, hàng loạt cái tên chói sáng được em ghi ra quyển vở ô ly, rồi nhặt 5 gương mặt đáng tin nhất chốt lại. Nhìn lại thành quả của cả 1 buổi tối với những suy luận, toan tính và nhận định, em khẽ mỉm cuời rồi đưa tờ giấy cho Duẩn. – Vã đi em ơi, cứ làm mỗi mã 2 triệu rồi đắp chăn đi ngủ, xem làm đéo gì rồi lại phải vui :)) Duẩn nhăn nhở nhìn em rồi cầm lấy tờ sớ thần thánh em đưa. Nó ngắm đi ngắm lại rồi gật gù tỏ ra ưng lắm, đúng là anh em chiến hữu, tâm đầu ý hợp thì vl ra. Duẩn vào mạng chuẩn bị gõ thị bỗng khựng lại, trán nhăn vào ra cái vẻ đăm chiêu lắm rồi chợt mặt nó sáng rực lên khiến nó đã đẹp zai lại càng xxx tú như chàng ca sĩ Dương Triều Vũ. Nó hớn hở bảo em: – ĐM anh ơi, mấy trận này đẹp vl ý, thua thế cặc nào được, anh em đánh lẻ làm đéo gì, làm mẹ cái xiên 5, 2 triệu, sáng mai ngủ dậy tiền nó rơi vỡ con mẹ mồm luôn, có khi nhà cái phải gọi điện xin lỗi anh em mình ý chứ… Để em tích thử xem nó nhân bao nhiêu tiền nhé. Đùa đm thằng này khôn vl ra ý, thua thế cặc nào được, làm mẹ con xiên chuẩn vl. ĐM đúng là Chuẩn như Duẩn, các cụ dạy đéo sai chữ nào. Duẩn ngồi lạch cạch, loay hoay 1 lúc lại ngẩng mặt lên, lần này mặt nó còn sáng hơn lần trước gấp bội, nó rú lên: – Đm anh ơi, vl nhân 33,6 lần anh ạ, ăn hết thì mai anh em có hơn 6 sọi biết tiêu con cặc gì cho hết tiền anh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Nghe đến đây thì mắt em cũng long sòng sọc luôn, mai có 3 chục trong ví chắc mình phải sống theo kiểu thiếu gia mất. Em cuống cuồng bảo Duẩn gõ luôn đi, trong đầu đã mơ về những thứ xa xỉ mà em sắp được sở hữu sau buổi sáng ngày mai. Lại sau một hồi loay hoay, Duẩn châm điếu thuốc, dít 1 hơi cảm giác hết mẹ nửa điếu, phổi tụt xuống đít rồi gật đầu báo đã gõ xong xuôi cả rồi. Lúc đó em mới yên tâm, cũng châm điếu thuốc rít lấy rít để nhằm kéo cái tâm trạng trên mây của em về mặt đất. 1h kém, tức là còn gần 1 tiếng nữa loạt trận C1 sẽ diễn ra. đồ ăn vặt đã vơi gần hết và nước ngọt cũng không còn, nhưng điều đó chưa phải thảm họa… theo các anh điều gì đáng sợ nhất khi chơi cờ bạc mà không nói đến việc thắng thua??? Theo em là hết thuốc!!! Đm lúc đó hết sạch thuốc lá các anh ạ, đéo còn 1 điếu nào luôn. Bấm bụng bảo cố nhịn, nhưng chỉ được 15 phút, các triệu chứng của cơn nghiện bắt đầu rằng xé em. Tay em run lên và hố hấp nặng nề, nhịp tin cũng theo đó mà đập gấp hơn. Em bới trong gạt tàn thuốc ra xem còn cái tóp nào không để bú nốt, mặc dù biết điều đó là đéo bao giờ xảy ra cả. Anh em chung chiến tuyến thì cái đéo gì cũng giống nhau, cả em và Duẩn đều thích bắt tóp
nhìn đống tóp thuốc mà chán đéo để đâu cho hết, cái nào cũng nát bét, ẩm nước bọt, một vài điếu đã cháy đen, cứng lại. Thở dài ngao ngán, em đi đến quyết định đi ngủ, hết thuốc thì hết tình. Sáng sớm mai Duẩn nó cũng phải lên trường, 2 anh em ngáp dài 1 cái rồi tắt đèn an giấc, chờ đợi món quà của buổi sáng ngày mai chúa ban cho mình. Em khẽ cựa mình tỉnh giấc bởi từng tia nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào mắt và tiếng chim hót đầu ngày cứ lanh lảnh bên tai. Nhìn sang bên cạnh thì Duẩn đã đi mất rồi. Em vươn vai vô cùng thoải mái bởi khá lâu rồi mới ngủ sớm như hôm qua, trong người tràn đầy năng lượng. Việc đầu tiên em nghĩ đến là vồ lấy cái laptop xem kết quả hôm qua ra sao. Ù ù, tiếng cái quạt gió kêu làm em sốt ruột vô cùng, dòng loading chạy khởi đồng kèm logo windown như in vào não. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà như dài vô tận ấy, em lại bị cuốn vào dòng suy nghĩ miên man. Ăn hay thua đây… sao có thể thua đc, mình đã tính toán quá kỹ lưỡng rồi. Nhưng dù sao nguời tính cũng không thể bằng trời tính được. Nếu ăn thì sao không thấy Duẩn gọi điện thoại hay nhắn tin gì??? Tiếc nhạc vang lên từ laptop khi khởi động xong vào màn hình chính kéo em ra khỏi những câu hỏi không lời giải đáp, em click ngay vào trình duyệt, gõ dòng tên web livescore. Máy chậm và load lâu kinh khủng. Rồi từng hình ảnh, từng dòng chữ dần hiện lên, tên các đội bóng và tỉ số của loạt Champion leauge hiện ra ngay đầu tiên.
Trận thứ nhất, rồi trận thứ 2. Ăn rồi… tiếp đến trận thứ 3 cũng ăn, đm. Mồm em lầm nhẩm chửi thề liên tục, vl, chất vl. Trận thứ 4, hốc luôn… cái dcm phê quá, đánh chất vl. Cuối cùng, trận thứ 5 …. địt mẹ, sướng vllllll, đéo tin vào mắt mình nữa. Em hốc nốt. Tất cả đều ăn, em phục em quá. Em đánh nét vãi xxxnnnn. Ôi đm trời ơi, em giàu rồi, ngần đấy tiền em tiêu kiểu gì cho hết đây. Cảm xúc lúc đó em ko biết nói gì hơn nữa. Em đăng nhập vào mạng bóng mà trống ngực đập thình thích, thời gian lại như ngưng trệ lại như trêu ngươi mình. Và điều gì đến cũng phải đến, tất cả đã hiện ra trước mắt em nhưng… ôi khônggggggg. Số tiền trong mạng vẫn nhơn nhơn không tăng lên tý nào như giễu cợt em. Chuyện đéo gì xảy ra thế này??? Ko còn đủ bình tĩnh để vào xem sao kê, em nhấc máy gọi ngay cho Duẩn Tút … tút … Vừa có tiếng alo vang lên, em nói như hét vào tai Duẩn. – Đm sao đêm qua ăn hết mà tiền chưa về, mày có gõ nhầm không???? – Haha, không anh ơi, yên cmn tâm đi, em đánh thêm 1 thằng giải brazil, đm em kết vãi xxx. Đm đang đá, chấp hoà đang ăn 1-0 rồi. Còn mấy phút nữa là hốc. Đm xiên nhân lên hơn 60 lần anh ơi, vkl, anh em mình sắp mua đc sH rồi ) Đéo bị những lời đường mật làm hoa mắt, em bảo – thôi chạy ngược 50tr rung đi em, bỏ ít, chắc cú hơn – Anh cứ để yên, đéo phải chạy, đm đang ăn rồi chẳng nhẽ ném tiền đi. Nói rồi Duẩn dập máy luôn, em thẫn thờ dừng hình mất 1′ người run cầm cập. Định thần lại ngay sau đó, em lại vào mạng xem trận đánh thêm của Duẩn diễn ra sao. Phút 45 của h2, chắc chỉ còn 3′ nữa là hết giờ. Đm 3 phút này sao mà dài quá, dài như 3 tiếng vậy. Phút bù giờ thứ 2, bay độ, chắc hết giờ rồi. Mình có 60tr rồi ư??? Em cuống cuồng vào livescore kéo xuống dưới xem tỉ số các trận giải brazil. Ôi đm trời ơi, giữa màn hình, tỷ số 1-1 làm em như chết lặng đi. Hết giờ!!? Diingg… Doongg…, tiếng chuông tủ đồng hồ lại vang lên như thể báo hiệu 1 tương lai không yên ả.
Cờ bạc nói đi nói lại thì cũng phải công nhận nó quá thần kỳ, hay bảo ma quỷ cũng vẫn cứ là OK. Nó đưa con người ta chạm vào từng cung bậc khác nhau của cuộc đời, từ chín tầng mây xuống 18 tầng địa ngục, và 1 công dụng khác của nó là biến bạn thành thù. Kể từ cái giờ phút định mệnh buổi sáng hôm đó, với em, Duẩn đẹp trai đã chết, hoặc nếu chưa, thì em muốn nó chết hơn bao giờ hết. Thậm chí, nghe thật khốn nạn, em muốn giết em mình. 30 triệu gần như chắc chắc nó đã của em, nhưng kẻ đã cướp mất nó khỏi bàn tay em không phải ai khác lại chính là người em, người chiến hữu kề vai sát cánh trong suốt khoảng thời gian qua. Không chỉ là tiền, nó còn lấy đi bao nhiêu chất xám, cướp mất hạnh phúc của em, cướp luôn cả sách bút của rất nhiều em nhỏ vì em cũng tính sau khi lấy tiền sẽ làm từ thiện 3 triệu Nhấc điện thoại gọi cho Duẩn,trong đầu em hiện ra hàng tỷ lời lẽ, cay nghiệt có, xúc phạm có, xỉ nhục cũng có luôn, thế nhưng đầu dây bên kia nhấc máy em cũng chỉ nói vỏn vẹn được 4 từ: – Địt con mẹ mày!!! Duẩn im lặng 1 lát rồi cũng thả ra 1 câu nặng chĩu: – Em xin lỗi…. Em dừng hình rồi không ẳng được lời nào nữa đành dập máy. Biết nói gì giờ, nó cũng mất tiền mà, đâu chỉ mình mình, nếu không có bàn thắng nghiệt ngã vào phút 90+2 kia, thì ai sướng cho mình đây. Buổi chiều hôm đó em cứ như người mất hồn vậy. Ly cafe như đắng ngắt trong miệng và khói thuốc làm mắt em cay xè nhòe đi. Hết lại châm, hết lại châm … Thoáng cái mặt trời đã xuống núi rồi. Uể oải đứng dậy, em cố thở hắt ra cho nhẹ lòng rồi lết xác đi về. Đường về nhà hôm nay sao mà xa xôi quá, vụt qua mặt em thỉnh thoảng loại là bóng những chiếc xe sH, pS lộng lẫy, các đôi nam nữ trên xe đu vào nhau cuời đùa, tóc bay phấp phới trong gió làm em càng thêm xót xa. Nếu có 30tr kia trong tay thì giờ chắc mình khác lắm, mình cũng ưỡn ẹo trên con wave, phía sau là 1 em teen vít vai mình rồi hôn điên dại vào cổ vào gáy. Phê thì vl ra. Nghĩ đến đây em lại buồn ngẩn ngơ. Ngang qua 1 quán cafe vỉa hè, đột nhiên những giai điệu của bài hát “góc tối” vang lên, những lời hát đó hát về mình đm sao mà nó đúng thế “nắng gió khắp lối tôi đi muôn nơi tôi đây quen lâu rồi, vẫn cứ thế mình tôi …” đi khuất rồi mà những âm thanh đó cứ văng vẳng trong đầu em. Trước nay mình vẫn một mình mà, có cần ai đâu… Và cuối cùng em đã đưa ra 1 quyết định, em nghĩ chỉ có quyết định đó mới làm em thoát khỏi cái tâm trạng như xxx này. Em sẽ chia tay Duẩn, đường ai nấy đi, mạng ai, nấy … đánh! Những ngày tiếp theo biết nói sao nhỉ, em gọi là những ngày không có mặt trời, theo nghĩa đen luôn ạ. Em bình minh lúc 1h trưa, ăn uống qua loa rồi tắm táp, đợi mấy đứa bạn đến. Hội này em mới kết nạp lại hôm họp lớp vừa rồi, từ đó phòng em thành con mẹ phòng sinh hoạt chung, ngày nào cũng có dăm ba anh em ghé thăm mở sới. Hôm nào đông thì 3 cây, xóc đĩa, hôm vắng thì binh đao, tá lả. Đánh đến 6h là các chiến sỹ ra về. Nói thật thì em cũng đéo care cái sới bạc vụn này, đc thua 500, 1 triệu đối với em chẳng có cái giá trị cặc gì cả, chỉ là giết thời gian cho nhanh hết ngày thôi. Chia tay các bạn chưa kịp hết bồi hồi em lại lao vào tính toán dăm ba con lô con đề, tối ăn cơm có cái mà soi cho đỡ chán, sau giờ số lại lao vào cuộc chiến không có hồi kết với bóng ban, với nhà cái. Ngày lại qua ngày, em thực hiện chu trình 3 môn phối hợp đó như 1 cái máy, trông em bê bết và thiếu sức sống kinh khủng khiếp. Một buổi chiều mùa xuân năm đó, em lại cafe ở góc phố Triệu Việt Vương thân quen. Đang thả mình vào không gian chim kêu vượn hú đó thì có tiếng gọi thất thanh khiến em giật mình – Rảnh!!! Địt mẹ Rảnh phải không???? Ra là Hý, thằng bạn cấp 2 của em, trước anh em chơi với nhau thân lắm, suốt ngày rủ nhau trốn học đi bi-a, điện tử rồi về nhà nó gọi đồng nát vào, giả vờ bán báo rồi bóp ty. Lên cấp 3 do khác trường nên anh em chia tay nhau. – Ơ địt mẹ Hý đấy à??? Dạo này sống chết thế nào con chó??? 2 anh em gặp nhau thì vui vl lắm, ôn lại bao nhiêu kỷ niệm thời ấu thơ. Ông bạn tâm sự xịt đại học chữ to, giờ đi bán thuê cho cửa hàng laptop. Đưa đẩy thế đéo nào nó lại hỏi em có muốn đến đó làm thêm không, lương 2 triệu doanh số vào nữa tháng cũng đc Dương Triệu Hải (là 2 triệu rưởi ạ) Nghe cũng ổn đấy chứ, đầu em lại phải nảy số. Trước mắt là dẹp mẹ cái sới bạc nhà quê tại gia, được thua đéo bao nhiêu nhiều hôm mua bực vào người, chúng nó về lại còn dọn cứt bọn nó ỉa cũng hết hơi, tàn thuốc, vỏ bao bánh trái như cái bãi rác. Mà thấy Hý nó bảo việc cũng nhàn, tiếp cận với văn mình loài người rất hay ho. Thiết nghĩ đã đến lúc em nên tạo 1 vỏ bọc cho sự giàu sang của mình rồi, đéo đi làm ông bà già hỏi tiền ở cặc đâu mua cái nọ cái kia, biết nói kiểu đéo gì? Em nhận lời ngay và háo hức đợi đến ngày phỏng vấn Hý hẹn. Ngày hôm đó em ăn mặc bảnh bao, comfor thơm phức đến phỏng vấn xin việc. Sẵn có khả năng ăn nói, tiếng anh lại thông thạo như tiếng lào, nên em được nhận ngay, phỏng vấn xong xuống học việc tắp lự. Công việc bán hàng cũng rất đơn giản, giá niêm yết rồi, khách vào là vả thôi, đéo gì cao siêu đâu. Mà lại còn có cái này rất ngộ nhé, tiền bán được tự thu tự cầm, 2 3 hôm lại vác phiếu thu lên tổng công ty đối chiếu rồi nộp lại. Có chặp lười quá, cả tuần em không vác xác lên nộp, trong người có lúc có 7 80 triệu rủng rỉnh vl. Tiền trong người có nhiều, nhưng nó không phải tiền của mình thì đéo bao giờ là ổn cả, đây chính là nguyên nhân chính kéo em ra đảo những ngày sắp tới!!!
Leave a Reply